Đó là một chiếc lá.
Chiếc lá tràn đầy sức sống, mang màu xanh biêng biếc, to bằng cỡ nửa bàn tay, tỏa sáng lấp lánh trong tay Thiên Lan chân quân.
Chiếc lá này đẹp đến vậy, sức sống ẩn chứa dồi dào đến thế, đến mức mà lúc Thiên Lan chân quân lấy nó ra khỏi ngực áo, tất cả mọi người đều cảm giác có một luồng gió xuân ấm áp phủ qua mặt, khẽ vuốt ve gò má, dù rằng trong thế giới dưới lòng đất tối tăm này, khoảnh khắc ấy dường như cũng đón được gió xuân về, dường như có ảo giác rằng gió xuân thổi qua trăm hoa đang đua nở.
Nơi này tất nhiên là không có cây cối hoa cỏ, càng không có cảnh tượng kỳ lạ là hoa cỏ sinh trưởng trong tưởng tượng, nhưng quả thực vào khoảnh khắc ấy, trước mắt mọi người dường như đều hiện lên ảo ảnh của mùa xuân đó. Cho dù chỉ là hư ảo lướt qua trong nháy mắt, nhưng những ai đang ở đây đều biến sắc, có thể làm dao động tâm trí của nhân vật tầm cỡ như Hóa Thần chân quân, chiếc lá này không cần hỏi cũng biết là báu vật quý hiếm.
Và trong ngôi nhà này, sắc mặt của Lục Trần có thay đổi lớn nhất, nét chấn động trên mặt cũng rõ ràng nhất, có điều trong mắt ba vị Hóa Thần chân quân kia, đạo hạnh của hắn vốn đã thua kém hơn, nên cũng không đáng để tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây