Ngày hôm đó, những đám mây màu máu cuồn cuộn trên bầu trời trông giống hệt như làn sóng đỏ đổ ngược trên trời, từng đợt sóng xô nhau, kèm theo đó là tiếng gió và sấm sét, những tia chớp loáng thoáng sâu trong tầng mây, mạnh mẽ như loài rồng, lại tựa như con rắn bạc khổng lồ đang nóng nảy, đang len lỏi như thoi đưa trong huyết hải, thi thoảng còn thò đầu ra nhìn xuống nhân gian, hé lộ cặp răng nanh dữ tợn.
Huyết hải quay cuồng, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, ép gần đến chút lỗ hổng cuối cùng đó, sóng cuốn cao cả nghìn vạn thước, lấp bằng lỗ hổng quầng sáng còn sót lại đó từng chút một. Dưới mây đen, Tiên thành to lớn trông như một tòa thành chết chóc, sự phồn hoa từng có đã mất đi từ lâu, đâu đâu cũng vắng lặng.
Thế thái là thế, ai cũng nhìn ra được tình thế không ổn, người bình thường ai đi được cũng đã đi rồi, ai không đi được thì một là do lực bất tòng tâm, hai là tâm tư sâu xa, muốn ở đây xem xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Đời người chính là thế, thuở thiếu niên luôn có mơ ước, lòng luôn mang chí hướng ngạo nghễ trước thiên hạ, kỳ vọng có một ngày mình sẽ đứng trên đỉnh núi, sau đó vừa mệt mỏi vừa kiêu ngạo nói rằng đời người chẳng qua chỉ có thế. Vậy nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, ngoại trừ những kẻ thiên chi kiều tử có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa và vận may, thì đa số mọi người được định mệnh an bài là loài giun dế.
Niên thiếu chí hướng cao xa, phấn đấu cả nửa đời, vào một lúc nào đó, đột nhiên phát hiện hoặc tỉnh ngộ ra rằng, hóa ra… trước mặt mình lại có một bức tường vô hình, bất luận thế nào cũng không vượt qua được. Họ nhìn quanh quất, họ vắt óc suy nghĩ, tìm hết mọi cách, sau đó nhận ra giờ đây thứ để lại cho họ trên thế giới này chỉ là một nơi chật hẹp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây