Trời đã đổ mưa mười ngày, khiến cả Côn Luân sơn như phủ thêm một lớp hơi nước ẩm ướt dày đặc, trên núi sương mù miên man, dưới chân núi mưa rơi rả rích, bầu trời cũng xám xịt, khiến người ta có cảm giác bí bách khó thở.
Đến tận sáng hôm nay, mưa đã từ từ ngơi bớt, sau đó mây đen đột nhiên cũng tản đi bớt, để lộ bầu trời có chút sắc xanh, cho ánh mặt trời ấm áp từ trên mây lọt xuống. Từng tia sáng màu vàng chiếu rọi nhân gian, trông từ xa hệt như bầu trời đang mỉm cười.
Côn Ngô thành vốn náo nhiệt cũng trở nên vắng lặng hơn do gần đây mưa mù u ám kéo dài liên miên, có điều trên đường phố vẫn thấy có người đi lại, đặc biệt là trong một ngày sương mây kéo đi như thế này, rất nhiều người sống trong thành đều ồ ra đường, vươn vai ưỡn lưng, vận động cơ thể, trên mặt để lộ nụ cười.
Tô Thanh Quân tựa vào lan can tiểu lâu trong nhà, bình thản trông về phương xa, nhìn ra tòa thành này, thi thoảng cũng nóng về ánh dương và mây đen tương phản như tranh đằng chân trời phía xa, mãi hồi lâu không nhúc nhích, dường như đang chìm vào trầm tư, cũng không biết lúc này rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.
Sau khi trở về từ Tiên thành, mấy việc Lục Trần giao cho nàng không quá khó, nhưng rất rắc rối, cần kiên nhẫn làm từ từ. Ma giáo tuy đã suy yếu, nhưng dù sao cũng từng là đại phái tà đạo xưng bá một thời, rải rác khắp thiên hạ, tàn lưu độc hại từ bao nhiêu năm qua là khôn cùng, những kẻ nằm vùng được bố phí khắp nơi không biết có bao nhiêu. Dư nghiệt Ma giáo như vậy, kẻ có chiến lực mạnh, đạo hạnh cao thâm thật sự không phải là không có, nhưng tuyệt đối không nhiều, chỉ có thể nói là rất ít ỏi, kẻ có thể uy hiếp được Tô Thanh Quân thì lại càng hiếm thấy, nên sau khi nàng quay về Côn Luân phái, vẫn luôn đẩy mạnh việc truy lùng dư nghiệt Ma giáo, nhưng tiến triển vẫn cứ chậm chạp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây