Lục Trần nhìn quanh, nhưng trong đại điện rộng lớn ngoại trừ việc hơi tối, hắn không hề phát hiện thấy có bất cứ điểm bất thường nào, trừ cảm giác không mấy thoải mái trong lòng hắn ra.
Cảm giác này xua mãi chẳng tan đi, hơn nữa không nhìn thấy, không sờ được, khiến ruột gan rối bời. Lục Trần hơi chau mày, chậm rãi cúi đầu, hình như đang chìm vào trầm tư, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu cũng chẳng nhúc nhích.
Cứ như thế mãi một lúc, đại điện bỗng vọng lên tiếng bước chân quen thuộc, chốc sau, bóng dáng vạm vỡ ấy xuất hiện trong Côn Luân đại điện này, đi về phía Lục Trần.
Người còn chưa thấy đâu, tiếng cười cởi mở của Thiên Lan chân quân đã vang đến, có một chút vui đùa, ông cười bảo:
- Hôm nay có việc gì quan trọng sao? Từ sáng đến giờ, ta có nghe nói trên núi xảy ra chuyện gì đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây