Lục Trần thấy ngực hơi nhói đau, đây là phản ứng hắn chưa từng gặp phải, bất kể là chìm vào ác mộng ra sao, ngay sau đó, thậm chí khi hắn vẫn chưa mở mắt ra, trong đầu Lục Trần đã lướt qua cảnh tượng cuối cùng trong giấc chiêm bao, cảnh tượng mà lồng ngực hắn phát sáng.
Lục Trần khẽ hừ một tiếng, sau đó ngồi phắt dậy, rồi vô thức đưa tay lên ôm vị trí của tim trên ngực.
Ánh sáng rọi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên rạng ngời, những vật dụng quen thuộc lần lượt đập vào mắt hắn, khiến hắn nhận ra hiện giờ hắn vẫn đang ở trong phòng mình. Tay hắn ghì vào vị trí ngực, nhưng cách một lớp áo, ở đó vẫn bình thường an ổn, không có chút bất thường nào, tất nhiên càng không có chuyện hào quang này nọ tỏa ra từ trong người hắn.
Cảm giác đau ở ngực đang tiêu giảm nhanh chóng và biến mất, khiến Lục Trần trong một thoáng có ảo giác rằng, có lẽ mình chỉ nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất dài. Hắn quay đầu nhìn qua, thì thấy bên cạnh giường mình, A Thổ đang nằm sấp dưới đất, bộ dạng đầy lười nhác, cả một buổi chẳng hề nhúc nhích.
Lục Trần bỗng giật thót tim, không hiểu vì sao lại thấy hơi căng thẳng, hắn nhảy khỏi giường, ngồi xuống cạnh A Thổ, lúc hắn đưa tay lên xoa đầu A Thổ, bàn tay đó run rẩy rất khẽ, cực kỳ kín kẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây