Trời như đã vào đông, rất lạnh rất lạnh, hoặc là đã đặt chân đến Đại Băng Nguyên phương Bắc, nơi một giọt nước nhỏ xuống là đông thành băng trong truyền thuyết, đến cả máu trong cơ thể cũng có cảm giác đông cứng, trước mắt tối đen như mực, không cảm giác được một chút ánh sáng, dù cho Lục Trần đã cố hết sức mở to mắt nhưng vẫn vậy.
So với cái hư vô tĩnh mịch trước mắt, thì bên tai hắn lại hỗn loạn ầm ĩ thấy rõ, thường xuyên có những âm thanh quái dị vang lên lắng xuống, có lúc rên rỉ trầm thấp, có lúc lại là những tiếng vang chấn động như sóng to gió lớn. Lúc thì có cự thú gầm rú, lúc thì như vạn quỷ gào thét, cứ như hắn đã rơi xuống địa phủ hoàng tuyền, rơi xuống địa ngục vô biên, cái đang chờ đón hắn sẽ là vận mệnh thống khổ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trong lòng Lục Trần trào dâng một nỗi sợ, vận mệnh bất định luôn khiến con người như vậy, nhưng rồi hắn nhận ra phản ứng cảm xúc của mình cuối cùng đã trở lại bình thường, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mừng rỡ trước nỗi sợ của mình, và sau đó, dường như tình trạng quỷ dị gây nên nỗi thống khổ của hắn ở xung quanh cũng nhanh chóng giảm thiểu.
Cái lạnh từ từ lui dần, Lục Trần chợt cảm thấy người nhẹ bâng, sau đó cả cơ thể như đang lơ lửng. Âm thanh xung quanh biến mất, thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Sau đó, trong bóng tối trước mắt, hình như ở nơi cực kỳ xa xôi, có một vệt sáng chớp tắt, sáng lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây