Lúc rời đi, Thiên Lan chân quân không hề che giấu hành tung, trông ông như chẳng có gì xảy ra, cứ đi một cách bình tĩnh. Đương nhiên, ngoại trừ việc ông còn đang cõng Lục Trần trông mặt có vẻ tiều tụy tái nhợt trên lưng, rõ ràng là đã bị thương, hơn nữa sau khi ông bước ra khỏi cửa và đi được năm sáu bước, thì đột nhiên phía sau lưng ông bỗng vang lên một tiếng nổ.
Tiếng kêu bi thương như tuyệt vọng, lại giống như lời ai oán ủ dột, sau đó vang lên răng rắc, mấy mươi kẽ nứt xuất hiện trên bức tường gạch của căn phòng và nhanh chóng lan ra, sau đó căn phòng đổ sập giữa âm thanh ầm vang.
Bụi bặm đất đá bay lên không, thoạt nhìn khá là hùng tráng, có điều Thiên Lan chân quân lại chẳng ngoảnh đầu nhìn lấy một cái, cứ thế bình thản rảo bước đi.
Tiếng độni lớn như vậy, tất nhiên là đã kinh động đến xung quanh, huống hồ nơi này vốn chính là địa bàn của Phù Vân tư, với tư cách là đường khẩu có tính cảnh giác cao nhất, sức mạnh lớn nhất trong Chân Tiên minh, người ở đây động tác cũng là nhanh nhất.
Chỉ mất một lúc, đã có rất nhiều người chạy ra từ mấy ngôi nhà xung quanh, có một số người tỏ ra cảnh giác, có người quần áo luộm thuộm, chẳng rõ vừa rồi đang làm gì trong nhà. Mà xa hơn nữa, bốn phía còn có thêm người đang ồ ạt kéo về đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây