Mặt Bạch Liên đã không còn thấy nổi giọt máu nào nữa, chẳng rõ là do cơ thể sau khi bị thương nên quá suy nhược, hay là do hiện giờ quá kinh hãi mà ra. Nàng run như cầy sấy, trông dường như vô cùng muốn lùi về sau, thoát khỏi bàn tay đáng sợ đó của Thiên Lan chân quân, nhưng lúc này tất cả mọi sức lực cứ như đã rời xa nàng vào, khiến nàng như một con kiến vừa đáng thương vừa không ai giúp đỡ, chỉ có thể kêu gào ai oán một cách tuyệt vọng trong bàn tay của gã khổng lồ đó, đến việc giãy giụa cũng không làm được.
Thế gian thời nào cũng thế, mạnh được yếu thua sớm đã là lẽ thường, thậm chí kể cả những người ôn hòa từ bi cũng bất giác tuần hoàn theo quy tắc như vậy. Chúng ta kính sợ và sùng bái kẻ mạnh, khinh thường và rẻ rúng kẻ yếu, có lẽ đôi khi còn thương hại người có cảnh ngộ thảm thương, nhưng kỳ thực chúng ta lại quên rằng lòng thương xót kỳ thực không hề ở trong tim.
Ngoài tầm nhìn, thậm chí còn nhiều hơn nữa những kẻ yếu không được nhìn thấy, hoặc sau khi nhìn thấy thì mọi người đều xem đó là lẽ thường, đến những người lương thiện cũng chẳng nảy lên được ý nghĩ từ bi, cũng như con sư tử ngẩng cao đầu bước đi oai hùng, tuyệt nhiên chẳng bao giờ lại nhìn thấy con sâu cái kiến mà mình đi qua giẫm chết.
Phải như thế nào thì mới có lòng thương cảm đây?
Hoặc là, trong nội tâm người như Thiên Lan chân quân, liệu có thật sự có lòng thương cảm từ bi tồn tại?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây