Bàn tay giữ lấy Lục Trần nhỏ bé trắng ngần, có lẽ do quá trắng nên tới mức không có huyết sắc, gần như có thể nhìn thấy mạch máu xanh ở bên trong. Bàn tay này trông rất hoàn mỹ, nếu không so đo chút hơi hướm u ám đó thì cũng có thể xem là đẹp, nhưng chỉ có điều là rất lạnh.
Bàn tay đó rất lạnh, rất lạnh.
Lạnh hơn mấy phần so với băng tảng.
Một luồng hàn khí thấm qua da thịt, Lục Trần nhíu mày lại, còn sau lưng hắn, A Thổ đứng ở cửa phòng thì trầm giọng gầm gừ, có vẻ cảnh giác và phẫn nộ.
So ra thì Lục Trần không hề có vẻ giận giữ, trông hắn hình như kinh ngạc là nhiều hơn, ánh mắt dán vào bàn tay nắm lấy mình một chốc, sau đó cúi đầu xuống, nhìn Bạch Liên:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây