Lục Trần đứng nguyên một chỗ, cúi đầu nhìn Bạch Liên đang bế trong tay một cách nghi hoặc, lúc này thân thể nàng được tấm áo choàng đó bao bọc, che đi máu đỏ khắp người, âu trông cũng không còn kỳ dị và thê lương nữa.
Có lẽ nhờ dựa vào lòng Lục Trần, có chút hơi ấm, mà thần sắc trên mặt Bạch Liên lúc này đã dịu xuống, nét đau đớn ban đầu đã giảm hẳn, hàng lông mày cũng giãn ra, như thể biết mình đã được an toàn, đã thoát khỏi bể khổ và nguy hiểm rồi.
Nhưng đôi mắt nàng đến tận lúc này vẫn chưa mở ra, hình như vẫn có cấm chế nào đó đang giam cầm nàng, Lục Trần thoáng giật mình, hai tay bế nàng hơi ghì chặt lại, cẩn thận dùng linh lực dò xét bên trong cơ thể nàng.
Gần như vào lúc linh lực của hắn vừa mới len lỏi vào kinh mạch trong cơ thể Bạch Liên, thì đột nhiên, Lục Trần liền cảm thấy một luồng linh lực vô cùng mê loạn chạy vụt qua như con dã thú điên cuồng, nghiền nát linh lực của hắn trong nháy mắt, cùng lúc đó, Lục Trần cảm nhận được rõ ràng thứ linh lực cuồng bạo bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể Bạch Liên này cũng đồng thời đang xâu xé kinh mạch nàng, hơn nữa đâu cũng thấy vết thương nứt toạc.
Nếu cứ thế này, chẳng cần người khác động thủ, chỉ cần Bạch Liên để kéo dài thêm một thời gian, kinh mạch toàn thân của nàng sẽ tự tan nát, cầm chắc cái chết trong tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây