Lục Trần đã phát hiện ra, bóng tối ở nơi hắn đang đứng không giống với những nơi khác.
Bóng tối ở đây rất đỗi dày đặc, tuy đứng trong đó không hề cảm thấy khó chịu gì trên cơ thể, nhưng cảm giác áp lực thì lại rõ rệt lạ thường.
Nếu như ví tất cả mọi bóng tối trong đêm là một lớp sương mỏng, một khi có ánh sáng bừng lên sẽ lặng lẽ rút đi, thì bóng tối bên ngoài cánh cửa cổ xưa to lớn này đây đã dày đặc tới mức dường như có thể nuốt chửng cả ánh sáng.
Trong bóng tối vẫn có ánh sáng, đó là Côn Luân ấn Lục Trần đang giữ trong tay. Hào quang sắc vàng vẫn tỏa ra, tỏa sáng rực rỡ, nhưng khác với lúc đi trong sương mù trên mặt đó trước đó ở chỗ, khi sương mù thấy Côn Luân ấn thì như gặp đại địch, sợ như sợ hổ, lũ lượt tránh né, còn trong huyệt động dưới lòng đất này, nhất là phía sau cánh cửa to lớn cổ xưa, bóng tối cứ luôn lặng lẽ vần quanh hắn mà không tan đi, kể cả kim quang của Côn Luân ấn cũng chỉ có thể chiếu sáng được một khu vực nhỏ quanh đó.
Những chỗ hơi xa thì hào quang đó cứ như bị bóng tối nuốt trọn, im lặng biến mất trong đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây