Đứng nguyên chỗ trầm mặc một lúc, Thiên Lan không trả lời Tống Văn Cơ ngay, mà quay đầu liếc nhìn Huyết Oanh và lão Mã.
Chỉ thấy sắc mặt hai người họ cũng khá tế nhị, lão Mã nhíu mày, Huyết Oanh thì khẽ lắc đầu, trông có vẻ không vui.
Lục Trần trầm ngâm một lúc, đưa tay đỡ Tống Văn Cơ dậy. Lúc này gần ngay gang tấc, hắn càng cảm giác được sắc đẹp hơn người của Tống Văn Cơ, dù rằng tâm tính kiên định như hắn, cũng không kìm được có chút rung động.
Có lẽ đây chính là cái gọi là báu vật nhân gian, càng đến gần càng vô thức bị cuốn hút?
Lục Trần thoáng có suy nghĩ như thế trong đầu, nhưng rồi hắn lại dằn những quái niệm này xuống, đảo mắt một cái đã trở nên trong veo, đồng thời lùi về sau nửa bước, trầm giọng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây