Lục Trần đứng đó, hứng chịu ánh mắt lạ thường của nhũng người xung quanh, im lặng không nói một lời. Hắn nhìn sắc mặt trắng nhợt của Tô Thanh Quân, thấy ánh mắt nàng tuy phẫn nộ nhưng vẫn trong veo, tựa như tấm gương chưa bao giờ lấm bụi.
Phải hay không phải?
Đúng hay sai?
Hoặc có lẽ là ngây thơ mới có thể vô tà, tâm linh sạch sẽ không nhuốm bụi trần, có phải vì có người từng dang rộng hai tay trong bóng tối, dùng lồng ngực và thân thể ngăn cản sóng dữ ngập trời đó?
Song, tất cả những gì từng làm trong quá khứ có thực sự đều đúng không? Những lựa chọn đó có vì lợi ích riêng hay không, có sợ sệt hay không, có thực sự đáng hay không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây