Lục Trần và A Thổ nhìn chằm chằm vào mảng vết máu trên đỉnh núi thật lâu. Sau đó, Lục Trần thu hồi ánh mắt lại, dùng tay vỗ nhẹ đầu A Thổ, nói nhỏ:
-Đi thôi.
A Thổ quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái sau đó không rên thêm một tiếng, tiếp tục đi tới. Mặc dù thung lũng đã bình tĩnh trở lại, mặc dù hai người bọn họ đi rất vững chắc, thế nhưng bầu không khí lại mơ hồ càng thêm trầm thấp và đè nén hơn lúc trước.
So ra thì Lục Trần dường như có vẻ bình tĩnh hơn, sắc mặt vẫn ổn định, ung dung. A Thổ thì ngược lại, không còn tinh thần và vui sướng như ngày hôm qua nữa.
Bọn họ tiếp tục đi trên con đường mòn này tới phía trước. Thung lũng trước mặt bọn họ không ngừng kéo dài, không ngừng quanh co khúc khuỷu, tiếp tục nhìn không thấy cuối như lúc trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây