Có lúc, Lục Trần cảm thấy con chó mực mình nuôi không phải chó mà là một loại động vật nào khác. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thấy qua một con chó có thể nhảy nhót ở đường mòn trên vách đá dựng đứng đầy nguy hiểm như đang giẫm trên đất bằng thế kia. Dù là con đường mòn này hết sức nguy hiểm, thỉnh thoảng còn có nham thạch bên cạnh đột nhiên nhô ra.
Dường như A Thổ không thèm để ý tới những khó khăn gian khổ này. Ngược lại, nó đi rất tự nhiên, lại còn có vẻ đang rất vui. Rất nhiều chỗ nguy hiểm chỉ cần bước sai nữa bước là rớt xuống vực sâu không đáy, con chó này vẫn chẳng thèm để ý, cứ vậy nhảy qua.
Có lúc, nó còn vồ lấy cạnh đá cứng rắn rồi lắc người đi qua làm cho người ta sợ hết hồn hết vía. Qua những chỗ nguy hiểm, người ta hận không thể thay nó lau mồ hôi lạnh, con chó mực này lại có vẻ chẳng thèm để ý. Ngược lại, thỉnh thoảng nó còn quay đầu lại nhìn về phía Lục Trần đang dán chặt vách đá trầm ổn đi về phía trước, không ngừng sủa vài tiếng, sau đó dứt khoát ngừng lại chờ, bên trong đôi mắt chó thật to nhìn có chút khinh bỉ.
Lục Trần từ từ đi tới, trừng mắt nhìn con chó này rồi nói:
-Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy người ta đi bộ hả?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây