Sáng hôm đó, lúc trời sáng, Diệp Tử tỉnh lại từ giấc mộng. Ngay từ đầu nàng không hề cảm thấy có gì khác lạ. Mặc dù nàng có chút không thích căn nhà đá tối tăm này, thế nhưng, do ở lâu cho nên trong lúc vô tình, nàng dần dần quen thuộc.
Quen thuộc căn nhà đá này, quen thuộc ánh sáng nơi này, quen thuộc con chó sói đen tính tình kỳ lạ lại rất lười nhác kia, đồng thời, cũng quen luôn sự tồn tại của bóng người tối tăm thần bí kia.
Trong quá khứ, Diệp Tử chỉ là một thiếu nữ Man Tộc bình thường, chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ trải qua một cuộc sống như vậy. Thế nhưng sau khi bị diệt tộc, mọi chuyện lập tức thay đổi.
Cho nên, nàng vẫn luôn căm ghét tên thầy tế áo bào đen kia, thế nhưng trong lúc vô tình nàng giống như từ từ có chút lệ thuộc vào hắn. Ví dụ như lúc lên chiến trường mấy ngày trước, nàng phát hiện giờ đây bóng người màu đen kia chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Cho nên, mặc dù nàng luôn tự nói với mình là tên thầy tế áo bào đen kia là kẻ thù của mình, mình phải căm ghét hắn, thế nhưng rất nhiều lúc lại quên mất những tâm trạng này. Ngày hôm nay, lúc tỉnh dậy, nàng cũng quên mất giống vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây