Trời đã sáng.
Diệp Tử không dám chợp mắt cả đêm chợt thở phào một hơi khi nhìn thấy luồng sáng đầu tiên trong ngày. Sau đó, mượn cớ múc nước nàng vội vàng cúi đầu chạy ra ngoài, ngay cả liếc mắt nhìn Lục Trần một cái nàng cũng không dám. Chính nàng cũng không biết rốt cuộc là mình sợ cái gì nữa, chẳng lẻ nàng sợ những câu nói coi thường của tên thầy tế áo bào đen từng nói trong đêm tối lạnh lùng sao?
Diệp Tử ghi nhớ những lời nói đó trong lòng, nàng nghe hiểu một phần, nhưng cũng có phần nàng rất mơ hồ. Suy nghĩ của tên thầy tế áo bào đen đó khác một trời một vực với những Man Nhân mà Diệp Tử biết, không biết tại sao Diệp Tử lại cảm thấy vô cùng sợ hãi trong lòng.
Dù là trên thực tế, tên thầy tế này không hề hung ác với nàng, ngược lại còn hết sức thân thiện, ít nhất thì cũng sống chung rất hoà nhã.
Diệp Tử không phải đứa ngốc, mặc dù kiến thức của nàng không phong phú, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Lục Trần không có bao nhiêu ác ý. Dù vậy, nàng vẫn không thể ức chế được sự sợ hãi của mình khi đứng trước mặt tên thầy tế áo bào đen này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây