Chỉ nghe toạc một cái, Diệp Tử đã ra tay, kéo bộ áo da thú trên người xuống hơn phân nửa.
Lục Trần chỉ thấy trước mắt mình bỗng sáng lòa. Giây phút đó, dù là điềm tĩnh như hắn, cũng phải ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn Diệp Tử mà há hốc mồm, nhất thời kinh ngạc đến ngơ ngác, không biết nên nói gì nên làm gì, cứ thế ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Bên cạnh Lục Trần vốn dĩ còn có A Thổ lười biếng, lần này hình như cũng bị làm cho hết hồn, giật mình, lật người nhảy lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Tử đột nhiên lõa lồ nửa người trước mặt, trừng hai mắt, mãi hồi lâu không phát ra chút âm thanh nào.
Bầu không khí trong căn nhà đá này lập tức rơi vào im lặng.
Diệp Tử nhắm nghiền hai mắt, má đỏ bừng, nội tâm vừa xấu hổ vừa bi phẫn, còn có cảm giác quyết liệt như thể xả thân vì nghĩa trong lúc tuyệt vọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây