Lục Trần nhìn lão già kia cảm thấy có hơi quen mắt. Đương nhiên trước kia chắc chắn hắn chưa từng gặp lão man nhân cả đời sống ở Hoang Nguyên Nam Cương này, cẩn thận suy nghĩ một lúc mới biết loại cảm giác này từ đâu mà có.
Khuôn mặt lẫn dáng dấp của lão có vài phần giống với Hỏa Nham, chỉ có điều Hỏa Nham đương độ tráng niên, tinh khí thần toàn thịnh, liếc nhìn cái là thấy hung mãnh mười phần. Ngược lại lão man nhân này không rõ tuổi tác, chỉ biết đã già lắm rồi, thân hình còng xuống, khuôn mặt khô gầy đầy vết đồi mồi, thoạt nhìn có vẻ phiền muộn ủ ê.
Ngoài việc liên tưởng hai người là cha con, Lục Trần còn nghĩ tới một man nhân trước. Ngày trước lúc ở Ma Hoa Hà Cốc bên ngoài Mê Loạn Chi Địa, y và Dịch Hân từng gặp một lão man nhân vì già quá mà bị bộ tộc lạnh lùng đuổi ra ngoài.
Hai người này đều đã rất già. Trong con mắt của một nhân loại, man nhân đều hung ác như nhau. Có điều lão man nhân bị Lục Trần giết lại khác, Vùng đất mê loạn là mảnh đất quá khắc nghiệt, các bộ tộc ở đó đều đuổi người già ra khỏi tộc.
Hoang Nguyên Nam Cương này tuy hoang vu nhưng hiển nhiên vẫn tốt hơn cái nơi quỷ quái Vùng đất mê loạn nhiều, ít nhất từ khi bước vào nơi trú quân của tộc Hắc Hỏa, Lục Trần đã thấy không ít người già.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây