Thực chất, sát ý vẫn còn đậm đặc. Nó giống như một lưỡi dao bằng băng xuyên qua không trung tới đây. Hơn nữa nó còn mờ mờ ảo ảo mà Tô Thanh Quân chưa từng thấy bao giờ. Nó như nguyên thủy cổ xưa, thậm chí hoang dã giống như hơi thở giết chóc.
Đó là ý định giết người trắng trợn.
Sắc mắt Tô Thanh Quân tái nhợt, thậm chí một tay vô thức chộp bảo kiếm.
Chẳng qua ánh mắt của Lục Trần lạnh như băng, mà đau xót, nghiêm nghị. Nhưng, tiếp đó, hắn cũng không có nhiều động tác mà chỉ nhìn Tô Thanh Quân lùi hai bước tránh ra đường núi phía sau. Hắn trầm mặc không nói một tiếng ôm Dịch Hân hướng về núi bước nhanh tới.
Hắn đi qua Tô Thanh Quân. Có lẽ là ảo giác, Tô Thanh Quân cảm thấy người này đáng sợ, sát ý lạnh như băng . Đôi chân của hắn tựa như thoáng dừng một chút giống như ao tù, nước đọng trong chợt gợn sóng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây