Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang trong đình viện yên tĩnh. hơi lạnh Đêm khuya không thể xua đi được, giống như luôn có bóng đêm che phủ thế giới này vậy.
Chẳng qua còn may là khi đêm tối qua đi luôn có ánh mặt trời chiếu xuống, giống như cuộc đời luôn luôn có những giai đoạn ấm áp. Lục Trần kéo chặt quần áo theo tiềm thức. Không biết vì sao trống ngực hắn lại hơi nhanh, lại nghĩ tới Dịch Hân.
Hắn và thiếu nữ này gặp mặt từ sớm, đã quen biết một thời gian thật ra cũng chưa lâu lắm nhưng những chuyện mà bọn họ cùng trải qua lại không ít. Có rất nhiều lúc Lục Trần vẫn cảm thấy Dịch Hân hơi ngốc. Dù sao hắn cũng có thói quen đứng từ trên cao nhìn xuống mà giễu cợt nàng, nói đùa với nàng.
Nhưng lúc này nhớ tới, đột nhiên Lục Trần phát hiện, hóa ra mấy ngày nay, mỗi lần Dịch Hân cười với hắn, bầu trời như sáng hơi, không khí như ấm áp hơn. Hóa ra không phải là hắn đang chăm sóc nàng mà vẫn ẩn trốn trong bóng tối lạnh như băng, cô độc giãy dụa dưới sự ấm áp của nàng.
Không ai hay biết, nàng đã đưa hắn ra khỏi bóng tối, để cho hắn đứng dưới ánh sáng, cảm nhận được một chút ấm áp. Một chút ấm áp đó có lẽ không nhiều nhưng cũng đủ quý trọng rồi. Giống như một tia sáng chiếu xuống qua tầng mây đen, mặc dù không mạnh mẽ nhưng cũng đủ sáng ngời cả bóng đêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây