Đường xuống núi không dễ đi, quanh co khúc khủyu, giống như luôn vòng quanh dốc đứng, không thấy có lúc nào bằng phẳng.
Trên đường núi gần đó cũng không có người, đài Phi Nhạn vẫn yên tĩnh như thường ngày. Lục Trần đi một mình thật lâu. Rời đài Phi Nhạn rồi, hắn cũng đi một cách tùy ý, dường như chưa có hướng đi xác định.
Hắn giống như một bóng đen cô độc lạnh lùng, đi bên trong dãy núi, mãi tới khi một giọng nói hùng hậu vang lên trong tai hắn, ôn hòa nói:
- Ngươi đi đâu thế?
Lục Trần dừng bước, nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây