Dưới ánh trăng, người thiếu nữ kia ngồi trên bệ cửa sổ căn nhà gỗ thả hai chân xuống, một tay đặt trên khung cửa sổ, một tay đặt trên đùi. Gió đêm thổi tới, một mảnh góc áo của nàng bay lên. Chân nàng ngẫu nhiên sẽ đá nhẹ vài cái, giống như đùa nghịch với gió, vừa rồi đột nhiên ngây thơ chất phát, chỉ vì đơn thuần thú vị.
Bên môi nàng đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng lại nhã nhặn, giống như một cô bé mười tuổi.
Bóng đêm ngày càng tối, ánh trăng lạnh lẽo, không biết tại sao, nàng vẫn không có ý rời đi.
Nàng b ỗng nhiên an tĩnh lại, cũng không truy hỏi Lục Trần tung tích của A Thổ. lúc này đột nhiên Lục Trần có cảm giác rất lạ, cảm thấy dường như Bạch Liên chỉ đơn thuần ngồi bên cạnh chơi đùa mà thôi.
Chẳng qua đương nhiên không có khả năng Lục Trần coi cô bé trước mặt này giống như thiếu nữ mười tuổi bình thường. Nói đùa, nhìn nàng thi triển thủ đoạn độc ác mấy lần trước đây, Lục Trần cảm thấy nếu như đạo hạnh kinh nghiệm của mình hơi kém một chút, thì căn bản không nhìn thấy trăng đêm nay rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây