Lục Trần tiến về phía trước mấy bước rồi ngồi xuống trên thềm đá ở bên khu nhà nhỏ, cách có chút xa chỗ ngồi của Thiên Lan chân quân, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đối phương.
Thiên Lan chân quân nhìn hắn, trên mặt cũng không hề có ý tứ tức giận, ánh mắt ôn hòa, khóe miệng còn mang theo vẻ mỉm cười, nhìn Lục Trần như thể đang nhìn một hài tử bướng bỉnh.
“Gần đây thế nào?” Hắn mỉm cười hướng về Lục Trần hỏi.
Lục Trần nói: “Vẫn tốt.”
“Việc kia có tiến triển gì mới không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây