Hắc cẩu A Thổ vui sướng mà chạy rong khắp núi rừng rộng lớn.
Trong dãy núi Côn Luân gần như không có yêu thú cường hãn, núi rừng ở đây thỉnh thoảng chỉ có thể thấy được những giống loài như chim nhỏ, thú con, tất cả đều vô hại cho cả người lẫn vật ở chốn này, hơi lớn và lợi hại hơn một chút thì cũng có một ít dã thú, nhưng chúng đều giấu mình tận bên trong rừng sâu núi thẳm, không dễ dàng gì chịu ló mặt ra ngoài.
Ở đây chúa tể duy nhất chính là con người, nói chính xác hơn, là các tu sĩ phái Côn Luân.
A Thổ đương nhiên không hề biết ý nghĩa câu”Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua mấy câu đại loại như cáo mượn oai hùm chẳng hạn, nhưng mà những ngày này, vùng rừng núi phụ cận núi Thạch Bàn Côn Luân phái quả thật là khiến cho nó rất sung sướng, mỗi ngày chỉ khi bầu trời tối đen lại nó mới chịu trở về, thế nên Lục Trần cũng đã nhiều lần mắng nó, nói nhiều tới mức dần dần nó cũng chai lì ra.
Đối với lời răn dạy của Lục Trần, mỗi lần bị mắng A Thổ đều cụp tai lắng nghe rất ngoan ngoãn, nhưng ngay sau đó nó vẫn không hề thay đổi, dường như từ sâu trong đáy lòng nó, nó đặc biệt yêu thích núi rừng, yêu thích những núi sông non nước, những rừng cây ngọn cỏ nó từng đặt chân lên mỗi khi rong chơi, mỗi lúc như vậy, A Thổ đều có một loại cảm giác như nhiệt huyết đang sôi trào trong thân thể, thậm chí ngay cả cái chân cà nhắc kia bây giờ cũng không còn là chướng ngại với nó nữa rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây