Lúc hoàng hôn, mặc dù chưa đến buổi tối nhưng sắc trời đã nhuộm một màu tối đen, trên bầu trời phía Tây, một vài tia nắng chiều còn sót lại vẫn treo lơ lửng trên bầu trời như những tia lửa ai đốt, phát ra những ánh dư quang trông mỹ lệ dị thường. Trong Thạch Bàn cốc mọi thứ như chìm dần vào vẻ ảm đạm của trời chiều, đại đa số đệ tử tạp dịch đã trở về nơi ở, lúc này chỉ còn lại Lục Trần và Dịch Hân vẫn ngồi ở bên mép bờ ruộng, lặng nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh.
Thời gian trôi qua thật lâu, trời đã sắp chuyển tối rồi, nhưng bóng dáng A Thổ vẫn chưa thấy trở lại.
Dịch Hân có chút lo lắng, không kìm được mà nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn Lục Trần một cái, Lục Trần cũng hơi nhíu mày, có vẻ cũng có chút bất ngờ về việc này.
Lại đợi thêm một lúc nữa, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, những ánh tà dương phía cuối chân trời cũng sắp biến mất, cho đến khi màn đêm đen kịt đã bao phủ toàn bộ Thạch Bàn cốc, Dịch Hân rốt cục nhịn không được liền đứng lên, nói với Lục Trần: “Lục đại ca, chúng ta mau đi tìm A Thổ đi?”
Lục Trần cau mày nói: “Thung lũng này quá lớn, chúng ta cũng không biết con Ngốc Cẩu kia đã chạy đi đâu rồi, lại thêm trời cũng chập tối rồi, không có cách nào tìm được nó đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây