Chờ đến khi tôi tỉnh giấc thì đã hơn chín giờ.
Tôi ăn điểm tâm xong rồi đi qua sát vách tìm Từ Phi.
Tôi bảo cậu ta đi cùng tôi vào thành phố. Cậu ta vừa nghe tới thành phố, lập tức tại chỗ hà hơi nói với tôi: “Đi thành phố làm gì? Xa như vậy!”
Tôi cong môi cười nhẹ: “Còn phải mang chìa khoá trả cho Bạch Nhu, sẵn tiện mời Đồng Tuyết ăn một bữa cơm! Cậu có đi hay không?”
Mới vừa rồi con chó Nhật này còn liên tục hà hơi, bây giờ vừa nghe nói sắp sửa gặp người đẹp, hai mắt thoắt cái phát sáng, tràn đầy phấn chấn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây