Tôi và Từ Phi đều cảm giác toàn thân mệt mỏi, hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại nghe tôi quay sang Lưu Oánh mở lời: “Lưu Oánh, giờ cô theo chúng tôi về nhà đi! Chờ sau khi trời sáng, chúng tôi sẽ chọn một mảnh đất ở trong này cho cô!”
Lưu Oánh đã quanh quẩn một chỗ ở trong căn phòng kia tám năm, đã sớm chán ghét cái loại sinh hoạt đó.
Đặc biệt là cuộc sống ở trong thù hận mỗi ngày, liên tục không ngừng nghỉ, đây là cái mà cô ta tuyệt đối không muốn tiếp nhận và nhớ lại.
Lúc này Lưu Oánh nghe tôi mở miệng hỏi thế, cô ta tỏ ra rất cảm động và vui vẻ: “Cảm, cảm ơn các anh, tôi thật, thật sự không biết nên báo đáp các anh thế nào!”
Tôi vốn cũng không để ý, Từ Phi cũng bật cười ha ha: “Cảm ơn cái gì chứ, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Nhưng sau khi cô xuống dưới rồi, nhất định phải hối cải làm lại cuộc đời, cố gắng phấn đấu để được xử trí nhẹ, sớm ngày đi đầu thai!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây