Nhưng phía sau lại vang lên tiếng gọi của Đồng Tuyết: “Hai người làm gì vậy? Nhanh quay lại đây.”
Nghe thấy tiếng của Đồng Tuyết, tôi liền quay đầu lại nói: “Không sao đâu, chúng tôi đi một lát rồi sẽ quay lại.”
Nói xong, tôi và lão Từ liền tăng tốc, rồi đi qua hai sân, sau đó đến sân nhỏ mà Dung Dung đang ở.
Lúc này, Dung Dung đang tỏa ra ánh sáng màu xanh, trước mặt cây đa khổng lồ kia chính là Dung Dung.
Cô ấy trông giống như mười bảy, mười tám tuổi vậy, không hề thay đổi so với trước kia, mái tóc màu xanh lá cây xõa ngang vai, khuôn mặt trắng nõn, cô ấy đang nhìn mây đen trên trời với vẻ mặt rất nghiêm trọng, không hề nhúc nhích, chỉ có vạt áo hơi hơi bay trong gió.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây