Đồng Tuyết liền nói tiếp: “Anh không nói thì thôi, nhưng anh càng ngày càng mạnh, còn nhớ lúc gặp anh ở quán ăn năm đó, thì anh chỉ là một đạo sĩ quèn.”
Nghe Đồng Tuyết nói vậy, tôi liền quay đầu lại nhìn cô ấy. Đồng Tuyết vẫn là Đồng Tuyết, nhiều năm trôi qua như vậy, mà thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên mặt cô ấy.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh mấy tên côn đồ trêu ghẹo cô ấy.
Tôi không ngờ, việc tôi và lão Từ ra tay nghĩa hiệp năm đó lại có được sự tin tưởng của một Giáo chủ Ma Giáo.
Tôi liền cười khổ nói: “Không phải là bị ép sao? Thật ra bây giờ tôi vẫn thích cuộc sống đi làm pháp sự, thu thập thi thể cùng với ông nội và Mã đạo trưởng… Nhiều năm qua, tôi đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, đã chán ghét cuộc sống này rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây