“Đây là yêu thuật gì vậy?” Nguyệt Tiêu khó hiểu hỏi.
Tôi cũng không lau máu trên khóe miệng, mà chỉ nhìn lão chuột yêu kia, rồi nói: “Đây, đây là Bách Cốt Hương, là một loại độc dược có thể hấp thụ linh lực.”
“Bách Cốt Hương?” Túc Hề cũng có vẻ mặt rất kinh ngạc, anh ta biết rất rõ về sự lợi hại của Bách Cốt Hương.
“Đừng vận chuyển linh lực, nếu không chúng ta chính là đang tự sát.” Tôi lại nói, lúc nãy tôi đã vận chuyển linh lực quá mạnh, cho nên mới thành ra như vậy, bây giờ tôi thậm chí còn không thể nào đứng vững được.
Còn lão chuột yêu kia thì lại cười lớn “ha ha ha”: “Bản tôn đã phải mất hai tháng, tìm rất nhiều dược liệu, rồi mới luyện chế được một ít Bách Cốt Hương, bây giờ đã dùng hết cho các người rồi, các người muốn ngoan ngoãn buông tay chịu trói, hay là để chúng ta động thủ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây