Nói đến đây, Tây Môn Vi liền như thể rất đau lòng vậy, không thể nào nói tiếp được nữa.
Nhưng tôi lại mỉm cười nói: “Không, không sao, tôi biết, đó, đó không phải là cô, không phải sao?”
“Nhưng…”
“Đừng nói nữa, chúng, chúng ta vẫn nên nghĩ cách, nghĩ cách lên bờ trước đã.” Tôi lại nói.
Mãi cho đến lúc này, thì Tây Môn Vi mới phát hiện ra tình cảnh của chúng tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây