Bọn họ vừa mới đi vào đường hầm, thì đã biến mất. Chỉ còn Thi Tỷ là đang cố gắng chống đỡ, cô ấy còn quay đầu lại nói với tôi: “Tần Việt, nhanh lên, nhanh lên.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt rất khó chịu của Thi Tỷ, rõ ràng là đường hầm này đã gây áp lực rất lớn cho cô ấy.
Mà lúc này, đường hầm cũng đang nhanh chóng đóng lại, bảy mươi phân, sáu mươi phân, năm mươi phân…
Nhìn thấy đường hầm ngày càng nhỏ lại, tôi liền rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tôi sẽ không thể nào ra ngoài được.
Nhưng lúc này tôi vẫn còn cách lối ra một trăm mét. Một trăm mét, với tốc độ bây giờ của tôi, thì hoàn toàn có thể sánh ngang với vận động viên chạy nước rút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây