Tấn Hương thở hổn hển, rồi nói với vẻ mặt rất mệt mỏi, rõ ràng là thể lực của cô ấy đã đến giới hạn.
Chúng tôi thấy Tấn Hương không theo kịp, cũng không biết nên làm gì, vì đối với chúng tôi mà nói thì trong môi trường này, thời gian chính là mạng sống.
Mọi người nhìn nhau, rồi tôi nói với Tấn Hương: “Tấn Hương đạo hữu, cô hãy đợi chúng tôi ở gần tòa tháp kia, sau khi chúng tôi lên núi cứu người, thì sẽ xuống núi hội hợp với cô.”
Tấn Hương cũng biết đây là cách bất đắc dĩ, cô ấy liền gật đầu: “Tôi, tôi xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Tôi nhìn Tấn Hương đang rất khát nước, rồi mỉm cười: “Không sao, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng tôi đi một lát rồi sẽ quay lại, bảo trọng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây