Lão Từ liền trợn trắng mắt: “Tấn Hương đạo hữu, chẳng lẽ cô không nhìn thấy đám quỷ anh đó muốn ăn thịt chúng tôi sao? Hơn nữa, chúng tôi đã nương tay, không hề giết chết một con quỷ anh nào. Nhưng mà, nhiều quỷ anh như vậy, còn có dây leo gai màu đỏ kia, rốt cuộc là sao?”
Lão Từ vừa phản bác, vừa hỏi, tôi nghe thấy vậy cũng tò mò nhìn Tấn Hương, muốn biết câu trả lời.
Mà lúc này, Âu Dương Tổ Hỉ lại nói với vẻ mặt rất áy náy: “Vừa rồi, vừa rồi thật sự xin lỗi, là do nhất thời tôi không nhịn được, rồi đánh thức đám quỷ anh đó.”
Tấn Hương thấy Âu Dương Tổ Hỉ xin lỗi, liền hít sâu một hơi, cũng không trách móc anh ta nữa, mà chỉ thở dài một tiếng, trong lòng rất khó chịu.
“Có lẽ mấy người cho rằng chúng là âm khí, là quỷ anh, cho dù có giết chết bọn chúng, thì cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn không phải gánh chịu nghiệp chướng gì. Nhưng mấy người có nghĩ đến hay không, bọn chúng còn nhỏ như vậy, tại sao lại trở thành như vậy?” Sau khi hít sâu một hơi, Tấn Hương liền hỏi ngược lại chúng tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây