Hai mắt của Mạn gia dần lóe lên. Nghe vậy, Mạn gia rất hài lòng rồi nhắm mắt lại.
Tại Tiên châu nào đó, dưới chân tháp canh, nơi trông như một con sư tử hùng mạnh đang chiếm giữ, có bốn vị mặc áo choàng đen ngồi trên mặt đất với vẻ mặt uất ức cùng với một âm hồn đang lơ lửng bên cạnh họ.
Hắc y nhân phủi hết bụi bặm bám trên người mình, để lộ dáng vẻ nhếch nhác và thảm hại. Sau lưng hắn ta, mọi thứ trông ảm đạm và đìu hiu vô cùng.
“Thật thê thảm! Thật đúng là thảm hại! Đến giờ bản đại gia ta nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế?”
Lâu Bản Vĩ vỗ đùi, bật dậy và hét lên với sự bất mãn, không cam chịu hiện rõ trên mặt: “Ngươi thấy đấy, khó khăn lắm huynh đệ chúng ta mới kiếm được lượng kim tệ lớn như thế. Ta cứ tưởng rằng với lượng kim tệ khổng lồ ấy, huynh đệ ta có thể sống một cuộc sống sung sướng và nhàn hạ ở Tiên giới, nhưng mẹ kiếp, cái nơi quỷ quái này không dùng kim tệ, mà lại dùng tiên tỉnh?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây