Tất cả những điều này giống như là một loại ăn ý, lại giống như là quy củ vốn dĩ là như thế, hai người ngồi vào chỗ sắp xếp bộ đồ ăn, trong thần sắc lộ ra vẻ thoải mái vui vẻ hiếm có.
Sau khi kết thúc lễ tiết, Mạc Tư Hàm mỉm cười nhìn sang.
Nhìn vào khuôn mặt của Ngô Đào, trong mắt nàng lóe lên một tia ký ức.
“Nhớ năm đó…”
“Khi chủ nhân thu nhận ngươi, ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, cả ngày khóc sướt mướt, nhát gan đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, không ngờ được mới thoáng một cái, đã đi qua vô số năm tháng rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây