“Được rồi, chị Tuyết, chú Đinh chưa chết đâu, còn sống tốt lắm.”
“Đừng khóc, lát nữa lớp trang điểm bị nhòe ra sẽ khó coi lắm.” Tôi ngại ngùng lên tiếng.
Dương Tuyết cũng hiểu rõ được tình hình xung quanh, lúc này mới chịu thu hồi cảm xúc, rời khỏi lồng ngực của tôi.
Nhưng nước mắt của cô ấy vẫn tiếp tục chảy xuống cằm.
Cô ấy nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập sự yêu thương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây