Bởi vì bộ dạng này của bọn họ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Tôi đã cứu họ, mà bọn họ cũng thực sự coi Mộ Dung Ngôn và tôi như ân nhân của mình.
Sau khi nhìn bọn họ cúi đầu lạy một cái, tôi cũng chỉ có thể nhìn về phía Mộ Dung Ngôn rồi bất lực mỉm cười.
Sau khi nhìn bọn họ lạy xong, tôi mới mở miệng nói: “Được rồi, mọi người đều về nhà đi! Mà chúng tôi cũng nên đi rồi, các vị, sau này còn gặp lại.”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn và tôi cùng ôm quyền, sau đó không chút do dự mà xoay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây