Kỳ thật, điều này cũng chẳng có gì đáng nói, chủ yếu là giữa tôi và Tử U lại có chút xấu hổ.
Tôi ngồi ở phía trước Tử U, cô ấy ở ngay phía sau tôi, mà trên xe cũng chẳng có món đồ nào ngăn cách hay đỡ chúng tôi được.
Ở phía trước, Vương Thanh cứ đạp chân phanh một cái, hay chiếc xe xóc lên một lần, là người của Tử U sẽ lao về phía tôi theo quán tính.
Lần một, lần hai thì còn được, nhưng đến lần ba, lần bốn, rồi lần năm, lần sáu thì quả thật rất xấu hổ.
Nhưng mọi người trên xe này cũng đều phải chịu cảnh như vậy, nên hai chúng tôi cũng chẳng tiện nói ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây