Nhìn thấy cảnh tượng như thế, lão Phong và tôi cũng xem đến trợn tròn mắt, bởi vì Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã nghe thấy hết tất cả những gì tôi vừa nói, cộng thêm việc hai người chúng tôi quá mải mê và nhập thần vào trong cuộc trò chuyện.
Cho nên hoàn toàn không có chú ý đến việc bọn họ đã tới gần.
Giờ này khắc này, ánh mắt của tôi và Dương Tuyết đang đan vào nhau, cho nên tôi có thể thấy được các loại cảm xúc đang trộn lẫn với nhau ở trong đôi mắt của Dương Tuyết, có thất vọng, bi thương, chán nản, đau khổ, vân vân.
Còn tôi thì bị dọa đến ngây người, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Sau khi Dương Tuyết liếc mắt nhìn tôi thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sau đó chỉ thấy cô ấy che miệng của mình lại, trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây