Ánh trăng sáng chiếu thẳng vào mặt của bọn họ, cho nên tôi có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, đó là Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và Tống Sơn Hà.
Khoảng cách từ vị trí này của tôi cũng không quá xa, cho nên tôi có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng ngay tại lúc tôi muốn đi thẳng qua đó thì lại bất ngờ phát hiện, Dương Tuyết tựa hồ đang khóc, dường như còn rất thương tâm.
Còn Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh đang lên tiếng an ủi:
“Chị Tuyết, đừng khóc nữa. Tên đó chính là một tên đầu gỗ, lần trước em thử tán tỉnh anh ta, vốn là muốn thử anh ta có cảm giác gì với em không, nhưng anh ta lại không hề cảm nhận được điều đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây