“Mệnh không thể nói, mệnh không thể nói.”
Sau đó, anh ta xoay người, chắp tay vái chào những người còn lại.
Ngay sau đó, anh ta nói gót Ngô Hưng Long lập tức rời khách sạn, rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, lòng tôi lại cứ thấy là là.
Nhưng tôi vẫn mở mảnh giấy kia ra xem, lại nhìn thấy trên mảnh giấy ấy có viết một câu thơ bằng mực đỏ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây