Thế Tử Thật Hung

Chương 99: Tùng ngọc phù (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Gần cuối năm, thành Trường An bị mây đen che trười, gió bấc đảo qua đảo lại, một trận tuyết lớn lại tiếp tục rơi xuống.

Hứa Bất Lệnh liên tục gõ chuông điêu long, ở bên trong Chung Cổ Lâu, ngồi xuống biên duyên tiểu án, dò xét cuốn , lại mang bút ném sang bên cạnh, buồn bực ngán ngẩm nhìn chung quanh, nhìn thành Trường An nguy nga trước mắt mà ngẩn người.

Nói là cấm túc, thật ra cũng chẳng có ai trông coi, muốn đi ra ngoài tùy ý, nhưng chỉ được đi trong thời gian ngắn, nhưng Hứa Bất Lệnh không có tâm tư đi chơi.

Danh tiếng của hắn ở bên ngoài đang rất nổi, khắp nơi đều truyền xướng mấy bài thơ của hắn, bên ngoài Quốc Tử giám còn có một đám mê trai chặn ngoài cửa.

Mà bên trong nội cung, thái hậu nương nương đương nhiên nổi giận, nàng ta mỗi ngày đều cho cung nữ tới mới Hứa Bất Lệnh tiến cung, ngay cả Tiêu Đình cũng bị nàng sai đi mời Hứa Bất Lệnh.

Thời khắc này, Tiêu Đình thực sự là khóc không ra nước mắt, kém chút nữa là quỳ xuống đất, buồn bã nói:

- Hứa Bất Lệnh, ta nói ngài, ngài mau tiến cung đi. Nãi nãi kia bị điên rồi, liên tục hô khẩu trong cung, nếu ngài còn không chịu đi, nãi nãi đó chắc chắn sẽ trảm ta a… Ta mới mười tám tuổi… Hu hu…

Hứa Bất Lệnh sau khi nghe thấy liền đen mặt lại, hắn lại càng không dám ra ngoài, lấy lý do là thiên tử cấm túc hắn ra ngoài, chiếm đoạt Chung Cổ Lâu, nói cái gì cũng không rời đi, trảm Tiêu Đình thì liên quan cái mẹ gì đến hắn, trảm thì mau trảm đi, ta ủng hộ a…

Về phần thiên tử Đại Nghuyệt, ngược lại không có phản ứng gì hết.

Dù sao Hứa Bất Lệnh vào kinh thành với danh nghĩa là đi học, người cũng không nói qua sẽ cho Hứa Bất Lệnh rời kinh, cho dù thật sự có mưu đồ khác, cũng không thể vì mấy bài thơ mà bứt dây động rừng, nếu thiên tử suy nghĩ như hắn đoán, Lục phu nhân cũng không cần Hứa Bất Lệnh phải làm mọi cách để giấu tài.

Đạp đạp…



Quay đầu nhìn lại, cửa sau của lầu các, thân mang áo váy, một cái đầu lặng lẽ thò ra, lén lén lút lút liếc một cái.

Thì ra là Tùng Ngọc Phù.

Nguyên do ngoài trời đang có tuyết lớn, trên người Tuyết Ngọc Phù còn vương vấn một vài bông tuyết đọng lại, nàng khoác một chiếc áo choàng màu hồng, hai tay đặc sau lưng, tựa như đang giống vật gì đó, gương mặt thanh tú bị trời tuyết làm đông lanh, đỏ bừng bừng, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh quay đầu lại phía sau, nàng lại vội vàn rụt trở về, tiếp theo là những tiếng bước chấn ‘Đông đông đông’ vang lên.

Vốn là mấy ngày nay Hứa Bất Lệnh rất nhàn rỗi, mà bên này Tùng Ngọc Phù cũng không đến đây gặp hắn, luôn trốn tránh hắn, vậy nên Hứa Bất Lệnh cũng không thể trả thù vụ lần trước Tùng Ngọc Phù mang đến cho hắn.

Lần này khi không lại gặp nàng, há có thể để nàng tự do rời đi, Hứa Bất Lệnh lạnh lùng nói:

- Đứng lại!

- …A~

Một thanh âm mềm mại vang lên.

Tùng Ngọc Phù lề mà lề mê đi vào Chung Cổ Lâu, hai tròng mắt nhìn trái nhìn phải, không dám cùng Hứa Bất Lệnh nhìn thẳng mắt nhau, chẫm rãi đi tới tiểu án.

Hứa Bất Lệnh đang ngồi ở tư thế lười nhác, tay chống cằm, gác lên trên đầu gối, nhíu mày đánh giá mỹ nhân ngây ngô trước mặt:

- Làm sao? Tiếp tục tới đây nói đạo lý với ta?

Tùng Ngọc Phù thẳng người, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng thì thầm:

- Cùng loại người thô kệch như người, nói đạo lý gì chứ.

Hai tròng mắt Hứa Bất Lệnh lạnh lại, đưa tay muốn kéo lấy học muội không biết trời cao đất dày ở trước mặt, đánh vào mông nàng.

Tùng Ngọc Phù lần trước chịu thiệt, vài ngày sau vẫn còn dư âm, sao lại không nhớ chiêu này.

Vội vàng hoảng hoảng thối lui mấy bước, đưa hộp cơm đang giấu ở sau lưng mang chắn trước ngực, lo lắng nói:

- Quân tử động khẩu không động thủ, thân thể Hứa Thế tử là thiên kim cao quý, sao có thể động vào một nữ tử như ta…

Tùng Ngọc Phù bày ra một bộ dáng ‘Ta yếu ta hữu lệ’.

Hứa Bất Lệnh nhìn tới nhìn lui, đánh giá hộp cơm mà nàng đang cầm, hơi có vẻ ngoài ý muốn, thu tay về khẽ cười nói:

- Hóa ra là tới nhận lỗi, thế thì phải nói sớm chứ…

Gương mặt Tùng Ngọc Phù nhất thời đỏ lên, mím đôi môi đỏ mọng một cái, cũng không hề phủ nhận:

- Mặc dù là vô tình, nhưng xác thực là ta có lỗi, gây ra một mớ rắc rối cho Hứa Thế tử, thế nên ta muốn nói lời xin lỗi.. Ta có nấu một chút cháo, ngươi mau ăn đi, về sau không được chấp nhặt với ta nữa.

Đây là bộ dáng của người đi xin lỗi sao?

Hứa Bất Lệnh không hiểu ra sao:

- Hành ta thảm như vậy, nấu một nồi cháo, thế là muốn kết thúc nợ nần sao, ngươi nghĩ cũng hay lắm, nhưng mà dựa vào cái gì ta phải ăn?

Tùng Ngọc Phù chớp chớp đôi mắt, lấy hộp cơm đưa ra:

- Thứ này rất ngon.

- …

Hứa Bất Lệnh bị lý do này làm cho không thể mở miệng, nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng gật đầu, gạt đống giấy trên bàn sang một bên:

- Cũng được, xin lỗi như vậy cũng có thành ý, nhưng thiếu một chút, thiếu một chút cũng là thiếu, nếu vẫn chưa đủ vậy ta đành mang cây trâm kia tặng cho người khác.

- Không được!

Tùng Ngọc Phù lập tức trở nên gấp gáp, hôm nay nàng chạy tới đây xin lỗi, chính là muốn lấy cây trâm kia trở về, tránh cho phụ thân nàng phát hiện, sao có thể đưa cho nữ nhân khác.

Hưa Bất Lệnh nhíu cặp lông mày:

- Được hay không cũng không tới lượt ngươi nói, muốn xin lỗi thì nhanh lên.

Nói xong, Hứa Bất lệnh gõ gõ cái băng ghế bên cạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️