Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, chăm chú trầm tư, lại một mực không nghĩ thông nhân quả trong đó.
Đợi thân ảnh Trần Cự tan biến phía sau cửa phủ, Chung Ly Sở Sở đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra, đứng dậy ngồi sang đối diện, trừng Hứa Bất Lệnh nửa ngày mới bật ra một câu:
- Ta là đồ đệ của nữ nhân ngươi, ngươi đây là già mà không kính, lấy trưởng khi ấu?
Chuyện khi sư diệt tổ Hứa Bất Lệnh đều làm, đối với lời này tự nhiên mặt không đổi sắc. Hắn mỉm cười, nhìn ra phía cửa nói:
- Tiểu nhị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây