Thế Tử Thật Hung

Chương 98: Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Vân Lâm chắp tay sau lưng quay lại, thở dài khe khẽ:

- Ngươi tên Chúc Mãn Chi đúng không? Vừa mới đến ‘Thiên’ tự doanh, bản quan chút nữa thì không nhớ ra được- Hôm nay có việc gì đến đây không?

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, giơ tay lên nói:

- Cũng không có chuyện gì, phó sứ có phải là có chuyện quan trọng cần giao cho ty chức đi làm?

- Cũng không phải chuyện quan trọng gì…

Lưu Vân Lâm chắp tay sau lưng thở dài:

- Mấy ngày trước, Vương giám sát tới chào hỏi, nói là mười năm trước có một người Lang vệ được trợ cấp không đủ số bạc… Ài! Tập Trinh ty sao lại đi ăn chặn vài đồng bạc trợ cấp của huynh đệ đâu, cũng không biết là ai gây chuyện, đến tận Ngự Sử đài, chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, bây giờ cũng không còn rõ ràng, ngươi nếu không bận chuyện gì, liền vào kho công văn xem qua, hình như tên là Lâm Dương, năm Chiêu Hồng thứ hai, chết vào mùa xuân, kho công văn hẳn là có ghi chép.

- Vâng!

Chúc Mãn Chi đang lo không có chuyện để làm, cho nên nhanh chóng lĩnh mệnh, bước nhanh chạy tới kho công văn.

Kho công văn chiếm diện tích rất lớn, nhiều năm qua, có không dưới mấy chục vạn loại hồ sơ nằm ở đây, ngoại trừ những hồ sơ nằm bên ngoài, cũng như các loại hồ sơ trọng yếu thường xuyên sử dụng, những hồ sơ không cần dùng đến đều đặt vào trong rương phong ấn, chờ một ngày cần đến lại lật ra mà tìm đọc. Mà 'Vô Thường Bạc' mà Lang vệ tiện tay cầm đi, ghi chép quá trình Lang vệ phá án từ trước tới nay, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, cho nên cũng được phong ấn bên trong kho công văn.

Chúc Mãn Chi đi vào kho công văn phía sau nhà kho lớn, hơn ngàn miệng rương chỉnh tề chất đống ở trong đó, mặt trên đều dán giấy niêm phong viết đủ loại thời gian, bên cạnh đặt đồ cứu hỏa.

Lang vệ phát trợ cấp đều dựa theo công lao mà tính, cho nên trước hết phải tìm Vô Thường Bạc để tra cứu lý lịch. Rương chứa Vô Thường Bạc rất là rất dễ tìm, nhưng mười năm qua đi, Lang vệ đều đổi mấy lượt, mười năm trước 'Thiết ưng săn hươu' tử thương vô số, chỉ riêng rương đã có mười mấy cái, chất đống như một tòa núi nhỏ.

- Trời ơi.

Chúc Mãn Chi trở nên đau đầu, thầm nghĩ: Chẳng trách Lưu phó sứ sầu mi khổ kiểm, nhiều như vậy có khi phải lật đến sang năm…

Nhưng việc phải làm, dù khó đến mấy cũng phải tự mình làm, chẳng thể đùn đẩy cho ai khác.

Chúc Mãn Chi hít một hơi thật sâu, liền vén tay áo lên, bò lên trên núi rương, xem xét một nhóm, sau đó ôm qua để ở một bên.

Rương bên trong nhồi toàn sách là sách, thế nhưng không có nhẹ chút nào.

Chúc Mãn Chi đổ mồ hôi đầm đìa, bộ ngực chập trùng không chừng, trên vạt áo tràn đầy tro bụi, sau khi đẩy ra hơn hai mươi cái thùng, cuối cùng từ tầng dưới cùng tìm được rương của 'Xuân Chiêu Hồng thứ hai'.

Chúc Mãn Chi xoa xoa vầng trán đầy mồ hôi, mang cái rương ôm đến nơi sáng sủa một chút, phủi qua tro bụi bên trên, làm hiện ra lớp giấy niêm phong.

Trong rương trưng bày chỉnh tề về chế thức quyển sách. Sau khi Lang vệ nhậm chức, cả đời không thể chỉ dùng một quyển sách, cho nên viết đầy sẽ thay thêm một quyển, mỗi người ai cũng đều có rất nhiều bản, xếp chồng chất cùng một chỗ.

Chúc Mãn Chi lau tay sạch sẽ, sau đó cầm từng quyển lên xem xét tính danh, không phải cầm lên rồi lập tức để qua một bên, vì có vài quyển sách còn mang vết máu hoặc là vết cháy bên trên, hiển nhiên là lấy từ trên thi thể mà ra.

Sau khoảng nửa khắc đồng hồ làm cật lực, cuối cùng phát hiện từ trong rương cuốn 'Ngày xảo doanh Lâm Dương', chỉ có hai bản, có nghĩa là nhậm chức không lâu đã chết.

Tiếp theo phải mang lý lịch lúc còn sống tổng kết qua, đã gây chuyện gì, lập được bao nhiêu công lao.

Chúc Mãn Chi tìm giấy bút, ngồi trước bàn lật quyển sách, từng trang một, xem xét ghi chép kĩ càng.

Theo quyển sách, tiền bối Lâm Dương này cũng từ tuần nhai làm lên, phá mấy vụ án không lớn không nhỏ, sau đó tiến vào ‘Thiên’ tự doanh, lý lịch so sánh với phần lớn Lang vệ không khác biệt gì nhiều, không có chỗ nào kỳ lạ.

Chúc Mãn Chi viết lại hoàn chỉnh hồ sơ vụ án được nha môn xác nhận, viết một chút từ giữa buổi trưa đã đến hoàng hôn.

Đến lúc bụng đói reo lên, Chúc Mãn Chi mới lật đến trang cuối cùng, đang chuẩn bị thở phào duỗi người một cái, lại bất ngờ dừng lại vì những ghi chép ở trang cuối:

Năm Chiêu Hồng thứ hai, mùng tám tháng giêng, tự Trường An áp giải Tỏa Long cổ tiến về U châu, lúc chuẩn bị lên đường đã cùng nội kho chưởng sự Giả Dịch kiểm tra, không có dị dạng.

Chúc Mãn Chi toàn thân chấn động mạnh, con mắt chớp giật liên hồi, vội vàng cầm quyển sách lên xem xét, sau khi xác định trên sách viết đích thực là 'Tỏa Long cổ' , mới vui vẻ khôn xiết.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, ngồi yên một chỗ đến tận tay!

Chúc Mãn Chi không thể ngờ đến giáp kho tìm manh mối cũng không thấy, vậy mà có thể từ ghi chép của một vị Lang vệ đã khuất phát hiện ra.

Nghĩ đến bộ dáng cao hứng của Hứa thế tử khi biết tin tức này, Chúc Mãn Chi kích động, gương mặt đỏ bừng, hận không thể đứng dậy ngay lập tức, chạy đi tìm Hứa Bất Lệnh, báo cho tin tức này.

Cũng may lý trí vẫn mạnh hơn cảm xúc, Chúc Mãn Chi biết chuyện này vô cùng hệ trọng, nhìn trái phải, quan sát kĩ mấy lần, xác nhận trong khố phòng không có người, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí lật xem quyển sách.

Chỉ tiếc câu ghi chép sau cùng của quyển sách chính là cái này, đây là thói quen của Lang vệ khi tiếp nhận nhiệm vụ, trước lúc xuất phát sẽ kiểm tra đồ vật áp giải, sau khi đưa tới nơi còn phải kiểm tra rồi kết thúc, trong này chỉ viết xuất phát mà không viết đưa đến nơi, chứng tỏ trên đường xảy ra sự cố.

Chúc Mãn Chi thất vọng một hồi, chỉ có một câu này, không có đầu đuôi gì thì rất khó đoán được lúc đó chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao có tin tức cũng tốt hơn không có tin tức.

Nàng liếm bút lông, kéo xuống một tờ giấy nhỏ, ghi chép trên tờ giấy không sót một chữ nào, sau đó cuốn lại kéo vạt áo ra, mang cuộn giấy nhỏ nhét vào cái yếm bên trong mà kẹp lấy.

Cúi đầu nhìn một chút, có hơi lung lay, đứng lên rồi nhảy lên.

Sau khi xác định sẽ không rơi xuống, Chúc Mãn Chi mới cất kĩ quyển sách đi.

Kế tiếp Chúc Mãn Chi liền như được cho lại sức lực, toàn thân trên dưới đều vô cùng nhiệt huyết, cuối cùng đi tìm hồ sơ vụ án Lang vệ tử thương, một thùng rồi một thùng, cho đến tận tối lúc kho công văn sắp khóa cửa, mới tìm thấy ghi chép về thời gian bỏ mình của Lâm Dương.

Chỉ tiếc, Lang vệ tất nhiên không thể viết chính mình chết như thế nào, dựa trên hồ sơ hi sinh vì nhiệm vụ, rõ ràng đã bị sửa đổi.

Hồ sơ vụ án chỉ viết một đoạn: 'Ngày xảo doanh Lâm Dương', Năm Chiêu Hồng thứ hai, mùng tám tháng giêng vận chuyển đồ vật tiến về phía trước U châu Đường gia, trên đường nhiễm bệnh hiểm nghèo, không được chữa trị mà chết, không còn gì khác.

Chúc Mãn Chi đầy mắt thất vọng, có điều nàng cũng biết rõ việc này hệ trọng lớn đến đâu, Tập Trinh ty được xem như tai mắt của đương kim thánh thượng, người có thể mang xuất xứ, manh mối của 'Tỏa Long cổ' trong kho công văn xóa bỏ sạch sẽ, ngay cả giáp kho cũng không tìm ra, khiến nhiều người giữ im lặng, là ai cũng không cần phải đoán.

Chúc Mãn Chi ghi lại những dòng ghi chép đã qua bóp méo này ghi chép lại, lập tức cầm một đống giấy chồng chất ra khỏi kho công văn, mang những thứ này giao cho nha môn, sau đó tan tầm về nhà. Cho đến lúc đêm khuya vắng người, mới âm thầm lặng lẽ từ cửa sổ lộn ra ngoài, chui vào Thành Trường An từ trong bóng đêm…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️