Nắng sớm ngày thu xua tan sương mù trong sơn dã, tầm nhìn trừ ngàn tầng sơn lĩnh thì chỉ còn lại rừng núi hoang vắng là tiếng chim chóc ríu rít.
Rời huyện Dương Sóc tiến vào sơn lĩnh Nam Cương, đi chưa tới mười dặm, lại đã như bước khỏi nhân gian, sơn lâm rậm rạp như thể tự cổ chí kim chưa từng có ai đặt chân qua, nếu không phải giữa khe núi có một ít tảng đá cho người đặt chân qua sông, rất khó tưởng tượng sâu trong sơn lĩnh như thế còn có người ở.
Trên đường căn bản không có đại đạo, một mực trèo đèo lội suối, cưỡi ngựa không tiện, ba người đành phải trực tiếp hành tẩu trong sơn dã.
Hứa Bất Lệnh thân khoác phục sức Miêu Cương, bên hông treo bọc hành lý, bởi vì độc trùng trong sơn dã quá nhiều, trên đùi cũng đánh xà cạp. Đường núi gập ghềnh đối với Hứa Bất Lệnh mà nói chỉ như giẫm trên đất bằng, lúc này đi đường khá là nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đứng trên điểm cao, thưởng thức cảnh sắc tú lệ khác hẳn Trung Nguyên ở bên dưới.
Tiểu ma tước lười bay, ngồi xổm trên bả vai Hứa Bất Lệnh, ngoái nhìn hai chủ tử sau lưng, mỏ “líu ríu không ngừng, rõ ràng là đang muốn thúc giục đi nhanh chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây