Thế Tử Thật Hung

Chương 97: Nổi danh buồn bã

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ban mê chiếu ánh nắng của mình vào từng góc phủ.

Hứa Bất Lệnh sau khi rửa mặt đi vào phòng ngủ của mình. Lục phu nhân chẳng biết đã trở về Tiêu gia từ bao giờ, trong phòng hết sức chỉnh tề, đệm chăn trên giường đều đã được đổi mới, đến ga giường cũng đổi, sau khi quét dọn, trong phòng còn mùi hương nhè nhẹ.

Hứa Bất Lệnh cảm thấy khó hiểu, phòng hắn trước giờ luôn sạch sẽ, Lục phu nhân cũng đã nhiều lần qua đêm trên giường của hắn, những lần trước cùng lắm là sắp xếp gọn gàng, lần này tại sao từ trong ra ngoài đều thay đổi?

Liệu có phải…

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, khẽ nhíu mày, trong mắt thể hiện mấy phần suy tư.

Có điều Lục phu nhân ở góa đã nhiều năm, tuổi tác cũng đã lớn, buổi tối uống rượu, xuất hiện một số hiện tượng lạ cũng không kì quái gì.

Hứa Bất Lệnh tất nhiên sẽ giả vờ không biết chuyện này, sắp xếp trang phục, sau đó đi về Quốc Tử giám.

Hoàng đế vì muốn để Lý gia thỏa mãn, vì vậy không hủy lệnh phạt cấm túc ngay. Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không có ý kiến gì với chuyện này. Sau mấy ngày này, sẽ có rất nhiều người để ý đến hắn, đi lung tung bên ngoài dễ bị người ta để ý, có thể sẽ khiến Chúc Mãn Chi, Ninh Thanh Dạ gặp chuyện, còn có thể bị thái hậu bắt được, cho nên cứ ở lại Quốc Tử giám là lựa chọn tốt nhất.

Huýt sáo, Truy Phong mã cắn dây cương chạy tới.

Hứa Bất Lệnh quay người lên ngựa, lập tức chạy ra khỏi đại môn, cảnh vật đập vào mắt khiến hắn giật nảy mình.

- Hứa thế tử!

- Tiểu vương gia!

- Tuấn tú quá~!

- Hôm nay Long Ngâm các có cuộc đánh cờ, Hứa thế tử có rảnh hay không...

Trước Túc vương phủ, nơi có hai con sư tử đá, mười mấy vị tiểu thư quan gia đứng ở cửa ra vào, có vị ăn mặc lộng lẫy đẹp động lòng người, có vị trông giống loli đáng yêu khó tả, vây chặt lấy đại môn của vương phủ.

Lão Tiêu mừng khấp khởi lặng yên xem kịch, hộ vệ của vương phủ thì gắt gao ngăn ở phía trước sư tử đá, nhưng cũng không dám kiên quyết đuổi người đi.

Vương hầu của Khôi Thọ nhai tụ tập, còn dân chúng thấp cổ bé họng khó lòng vào trong, cho nên đây hầu hết là công khanh, tôn nữ, thiên kim nhà vương hầu, người bình thường đâu dám phàn nàn gì. Mà để được thông gia cùng Túc vương phủ, Khôi Thủ nhai lại chẳng vui mừng quá, nhà nhà phái người gọi viên ngọc quý trên tay mình về đây.

Kết quả, những cô khuê nữ bị mấy bài thơ kia làm cho tâm hồn điên đảo, lập tức xông tới.

Hứa Bất Lệnh áo trắng liệt mã đứng trên bậc thang, chỉ nhìn lướt qua liền biết mình không phải đối thủ, quay đầu ngựa, lần đầu tiên trong đời đi cửa sau ra khỏi Túc vương phủ.

Đi quanh quẩn một lúc rồi đi vào Quốc Tử giám, lại tiếp tục gặp một cảnh tượng khác, học sinh bên ngoài hành lang tụm năm tụm bảy, ngươi một câu ta một câu nghiên cứu thảo luận về nghệ thuật dùng từ trong thơ văn, sau khi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đi qua, chúng lập tức trở nên vui vẻ, chạy về phía hắn, người ở xa thì thở dài mà vẫy tay chào hỏi.

Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy tê tê da đầu, lách mình sát tường, thoát vòng vấy, đi một lúc tới Văn Khúc uyển.

Cũng may trong thành Trường An vẫn có chỗ không náo động, bên trong Văn Khúc uyển đều là vương công quý tử, phần lớn học vấn tầm thường còn tự cao tự đại, chính vì 'Văn nhân tương khinh', cho nên không kích động giống như bên ngoài.

Tiêu Đình còn phát ngôn bữa bãi trong học xá, nói cái gì mà:

- Thánh thượng thật không công bằng, ‘Phụ thân Tể tướng của ta’ của ta đến Tùng phu tử cũng khen ngợi, thánh thượng lại không để ý, tất nhiên là quên mất rồi, thật không có chút để ý gì hết.

Tùng Ngọc Phù có lẽ đối với chuyện ngày hôm qua vẫn còn canh cánh trong lòng, nhìn thấy hắn lập tức cúi đầu chạy đến gần, liên tục chào hỏi, không đánh hắn.

Hứa Bất Lệnh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng ý đi tới Chung Cổ lâu, bắt đầu nghiêm túc tự giam…



Chuyện xảy ra ở Điện Thừa Khánh, trong giai cấp sĩ tử lưu truyền rộng rãi.

Thành Trường An như vẫn như thường lệ, đến Lý Thiên Lục chết còn chẳng mấy ai chú ý, huống chi một tên Lang vệ cỏn con.

Phường Sùng Nhân, Tập Trinh ty. Gần đây phòng xá, bén nhọn tiếng kèn quanh quẩn rất sâu trong đường phố u tối, nơi trong ngõ hẻm, vài người trẻ tuổi đốt giấy để tang, mười tên người quen của Lang vệ nâng quan tài lên đi ra khỏi thành, còn có vị đạo sĩ bên trong ngõ hẻm, đồng thời trong chậu than từng phần tiền giấy biến thành khói xanh một cách chậm rãi.

Chúc Mãn Chi vành mắt hồng hồng, vì lý do con gái chân yếu tay mềm, người ta không cho nàng nhấc quan tài, nàng đành ấn tay vào yêu đao, đi sau đội đưa tang đi một đoạn đường.

Chúc Mãn Chi mới đến kinh thành không bao lâu, bằng hữu không nhiều, khi trước vẫn luôn đi theo Lưu Hầu Nhi Vương Đại Tráng mò cá, giao tình lúc đó chưa sâu lắm, nhưng sau trận chiến trên cánh đồng tuyết, Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng cũng là vì che chở huynh đệ mà dũng mãnh không sợ chết, lúc đó xem như đã coi nhau là bạn bè sinh tử.

Hiện giờ Lưu Hầu Nhi chết rồi, Vương Đại Tráng trọng thương chân què, mặc dù Hứa thế tử báo huyết cừu, còn sai hộ vệ đưa tới rất nhiều tiền bạc, từ tay nàng giao cho Lưu Hầu Nhi cùng Vương Đại Tráng, chuyện cũng coi như xong rồi, nhưng lòng nàng nào đã thoải mái.

Chúc Mãn Chi lúc nhỏ thường nghe cha nói một câu: 'Vào giang hồ rồi thì không có đường lui, làm gì có ân huệ thù hận đâu.'

Trước kia Chúc Mãn Chi còn chưa hiểu hết, hiện tại ngộ ra rất nhiều- thù báo không hết, ân cũng trả không hết, giết người hay là cho chút bạc cùng lắm là giải một chút nút thắt cho người sống, thân nhân chết rồi nào có sống lại được đâu.

Chúc Mãn Chi đi theo đội ngũ vừa đi vừa nghỉ, ở khu mộ ngoài thành dừng lại, nhìn quan tài hạ táng. Phần mộ này là triều đình để ý Tập Trinh ty, ở gần Lưu Vân Lâm, Lang vệ chôn bên trong có chừng hơn nghìn người, có thể chôn ở chỗ này, đối với Lang vệ mà nói cũng là rất có thể diện rồi, dù sao còn hơn người giang hồ phơi thây ngoài thiên hạ.

Chúc Mãn Chi lo liệu xong hậu sự, sau đó trở về Tập Trinh ty, biết được Hứa Bất Lệnh trong thời gian qua không đến, nàng cũng không tiếp tục chờ ở quán rượu gần đây.

Bởi vì chuyện ở Điện Thừa Khánh, trên dưới Tập Trinh ty đều biết nàng cùng Tiêu Đình, Hứa Bất Lệnh có quen biết, chỉ là Lang vệ lâu nay vẫn qua lại kinh thành, quen biết mấy tên vương công quý tử cũng không có gì là lạ, Chúc Mãn Chi cũng chỉ là nói trùng hợp gặp gỡ, không có gì đáng nói, bởi vì nàng cũng không phải người âm thầm theo dõi vương hầu, thật sự mà nói cũng không ảnh hưởng quá nhiều chuyện, người ta nhiều lắm chỉ thấy nàng may mắn mà thôi.

Chúc Mãn Chi cô đơn chiếc bóng không có đồng đội, nhưng với chức vị mang theo không thể nhàn rỗi, lập tức tới phòng truy bắt nhìn xem có chuyện gì không, hoặc là tìm một công việc đưa tin giao cho nàng.

Giữa trưa, Lang vệ của Tập Trinh ty đi ra, bên trong nha môn còn rất ít người.

Chúc Mãn Chi đi đường hành lang trong nha môn, nhìn thấy phó sứ Lưu Vân Lâm đi tới ở phía đối diện, chắp tay sau lưng, mặt toát vẻ uy nghiêm, có vẻ như không để ý một cô Lang vệ nhỏ bé là nàng.

Cũng bởi vấn đề chức quan cao thấp, Chúc Mãn Chi vội vàng đưa tay ôm quyền hành lễ:

- Tham kiến Lưu phó sứ.

Lưu Vân Lâm quay đầu sang, tựa như mới phát hiện Chúc Mãn Chi, gật đầu ra hiệu về sau, sau đó đi tiếp, chỉ là sau khi đi được mấy bước, lại dừng bước chân, quay đầu:

- Ôi chao! Ngươi chờ một chút.

Chúc Mãn Chi đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, nghe tiếng gọi lập tức quay đầu, một lần nữa đứng vững:

- Phó sứ có gì phân phó?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️