Lục phu nhân nghe thấy lời này, lập tức không vui:
- Năm đó lúc ta thành hôn, nàng còn chẳng tặng ta thứ này. Cho cũng đã cho, cần chút quyết đoán cũng không có, mặt mũi nào mà làm trưởng bối.
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ:
- Ta đã nói sẽ không làm thơ, nhận vò rượu này thì ngại-
- Biết ngại, vậy sao tối qua còn nhận?
- …
Hứa Bất Lệnh không phản bác được, hắn thực sự không làm thơ mới tự nhiên nhận đồ, ai ngờ Tùng Ngọc Phù lại báo hại hắn.
Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh nói không ra câu, nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Thái hậu cũng không uống rượu, cất giấu cũng lãng phí. Ngươi nhận cũng nhận rồi, giờ trả lại khác nào ngươi lừa nàng, thôi lừa thì lừa đi, để xem nàng khó dễ ngươi thế nào-
Hứa Bất Lệnh sắc mặt khó coi:
- Nếu thái hậu tới tìm ta-
- Ngươi tự gây họa, ngươi tự nghĩ biện pháp, nhưng dù biện pháp nào thì không được trả rượu lại, cách tốt nhất là ngươi tránh thái hậu, nàng tất nhiên không thể phái người bắt ngươi vào cung- Đợi đến hai năm sau, ngươi rời kinh thuận lợi rồi, nàng không thể làm gì nữa.
- Hai năm-
- Thế nào? Ngươi còn định vào cung sao, bộ trong cung còn gì vui à?
- Không có, toàn là ‘khuê phòng oán phụ’, ‘phụ lang’, vào trong cảm thấy rất mất tự nhiên.
- Ngươi sao có thể nói thái hậu như vậy, tâm sự với ta thì được, nhưng đừng có nói với người ngoài-
- Được !
Sắc mặt Lục phu nhân chậm rãi khôi phục, chải tóc xong xuôi, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nguyệt Nô cùng với nha hoàn bưng đủ loại thức ăn vào nhà đặt lên bàn, sau đó lập tức đi ra ngoài, đóng cửa sổ, phòng cho hàn khí xông vào trong phòng.
Hứa Bất Lệnh thật sự cảm thấy đói bụng, lấy hai ly rượu đặt lên bàn, không tiếc mười năm thái hậu giấu kĩ, mở ra, rót đầy ly rượu của Lục phu nhân.
Lục phu nhân ngày thường không uống rượu, có điều hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, không khỏi tinh thần nặng nề, tràn đầy lo lắng, may có rượu này, lai lịch không hề tầm thường, dĩ nhiên không từ chối.
Giọt rượu mát mẻ như suối, mùi rượu nồng đậm, thấm vào ruột gan.
Lục phu nhân cầm ly rượu lên nhấp khẽ, vào đến bụng thì cảm nhận một ngọn lửa thiêu lấy sức lực, lan khắp toàn thân.
- A…
Lục phu nhân nuốt hơi gấp một chút, tay áo che lấy miệng cùng môi, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên. Lông mày nàng nhíu chặt, hít thở hai cái, thể hiện nét khó chịu.
Hứa Bất Lệnh tất nhiên không dám trêu chọc, nhanh chóng gắp một đũa măng mùa đông, đưa đến bên miệng Lục phu nhân:
- Rượu này nặng, đến ta còn không chịu được, ăn đồ ăn đỡ một chút.
Hai tròng mắt Lục phu nhân xuất hiện hơi nước, nhìn đũa thức ăn trước mắt, liếc trái nhìn phải, bốn bề yên tĩnh, sau đó mới há miệng ngậm lấy măng mùa đông, nhai kỹ nuốt chậm.
Hứa Bất Lệnh rót đầy ly rượu lần nữa, sau đó tự mình uống rượu, dùng bữa.
Đệ tử thế gia từ nhỏ được dạy là 'Thực bất ngôn tẩm bất ngữ', trên bàn ăn không được phép nói chuyện.
Dáng ăn Lục phu nhân hết sức nhã nhặn, ánh mắt dán trên người Hứa Bất Lệnh từ đầu đến cuối, đôi lúc sẽ gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát của Hứa Bất Lệnh.
Bóng đêm dần buông xuống càng sâu, bàn thức ăn lớn bị Hứa Bất Lệnh ăn dần ăn mòn đến sạch sẽ.
Lục phu nhân tửu lượng không cao, nhưng vì sợ Hứa Bất Lệnh uống một mình sinh ra buồn chán, cuối cùng cũng uống mấy ly.
Rượu gạo Đoạn Ngọc Thiêu không hề nhẹ, đợi lâu dễ say, đến lúc Lục phu nhân phát hiện ra, nàng đã chóng mặt đứng không được, không nói không rằng áp lên mặt bàn, hai gò má đỏ hồng, thở đều đặn, ngủ rồi.
Hứa Bất Lệnh ăn no, buông bát đũa xuống, nghiêng đầu xem xét vài lần, dùng tay lung lay bả vai Lục phu nhân:
- Dì Lục?
- Ừ
Lẩm bẩm trong miệng, như có như không. Nàng cũng không hề tỉnh lại, nhưng vẫn nắm chặt áo choàng trên người.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười cười, sau đó cúi người, đưa một cánh tay luồn qua dưới đầu gối Lục phu nhân, cánh còn lại nâng phía sau lưng, hơi dùng sức, nhanh chóng ôm Lục phu nhân. Váy phủ xuống, giày thêu đung đưa khe khẽ.
- A…
Lục phu nhân tựa trên tay Hứa Bất Lệnh, giống như tỉnh mà lại không giống như tỉnh, mắt mở một nửa, nhìn thấy người kia là Hứa Bất Lệnh, sau lập tức nhắm mắt lại, tay nắm lấy vạt áo Hứa Bất Lệnh, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Nhuyễn ngọc trong ngực, Hứa Bất Lệnh không biết nên nghĩ gì, người trên tay thân hình cân đối không béo chẳng gầy, nhìn có chút đẹp mắt.
Hứa Bất Lệnh rón rén đi đến bên giường, đặt Lục phu nhân nằm ngang, lấy đôi giày thêu cánh hoa xuống, đồng thời đó là đôi tất trắng.
- Ừm~
Lục phu nhân không hề tỉnh dậy, nhưng lại bất cẩn để lộ mu bàn chân trắng trẻo, sau đó hơi uốn gối, giống như muốn măng chân lùi xuống sau váy.
Hứa Bất Lệnh tiếp tục làm tương tự, lấy chiếc giày thêu còn lại xuống, đặt dưới đất ngay ngắn. Đứng dậy, đôi bàn tay đưa đến dây buộc áo váy ở bên cạnh, có điều người kia nhanh chóng phản ứng, tay dừng ở giữa không trung.
- …
Hứa Bất Lệnh chớp mắt, cúi đầu nhìn Dì Lục đang ngủ say không chút đề phòng, trong đôi mắt nổi lên chút xoắn xuýt.
Sau một lúc trầm mặc, truyền đến tiếng đập cửa từ bên ngoài:
- Phu nhân?
Hứa Bất Lệnh chột dạ rụt tay lại, vỗ nhẹ lên mặt mình:
- Bị điên rồi!
Sau đó kéo chăn ra, đắp cho Lục phu nhân rất kín, cuối cùng đi nhanh ra ngoài-
Trời đêm yên tĩnh.
Chẳng biết sau bao lâu, nha hoàn vào phòng mang đồ ăn đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trên giường, Lục phu nhân tỉnh lại, trở mình, mặt đưa vào bên trong, lấy ra từ trong ngực một tờ giấy tuyên, mở xem, xem xét chữ viết, đọc như người mất hồn.