Mặt trời lặn chìm xuống dưới tường thành nguy nga, phủ Túc vương, Hứa Bất Lệnh đổi lại một chiếc áo bào sạch sẽ, đứng ở hành lang bên trong yên tĩnh chờ đợi.
Ban nãy rơi xuống nước, con trai thì không quá để ý, đơn giản chỉ cần đi đổi bộ quần áo là xong chuyện, nhưng ở giới tính đối lập, tất nhiên phiền phức hơn nhiều.
Váy Lục phu nhân ngậm nước hơn phân nửa, búi tóc ướt nhẹp, lớp trang điểm cũng không còn, quần áo từ trong ra ngoài đều phải đổi, mà bởi vì trời lạnh, còn phải tắm nước nóng phòng ngừa cảm lạnh.
Nguyệt Nô chạy về lấy váy mới đã xong, một nhóm nha hoàn cũng đi theo, mang theo đồ đạc dùng để tắm rửa, cũng đã mấy khay. Nước nóng chuyển bị xong, nha hoàn ở bên trong sương phòng đi ra bước vào, hầu hạ Lục phu nhân tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, chải đầu.
Lễ nghi sẽ bắt đầu ở chính y quan, con gái thế gia đại tộc đối với diện mạo bên ngoài vô cùng để ý, chỉ cần không vừa ý sẽ ngồi làm lại đến cả tiếng đồng hồ. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời cũng dần dần đen lại. Nguyệt Nô hỏi thăm một tiếng, sau đó lập tức dẫn hai cô nha hoàn xuống phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn tối.
Trước kia chỉ cần có Hứa Bất Lệnh ở bên cạnh, cho dù là lúc tắm rửa, Lục phu nhân cũng sẽ tâm sự tiếng lòng không ngừng, hôm nay sau khi rơi xuống nước, cuối cùng chẳng nói mấy lời, trong lúc tắm rửa thậm chí tiếng bọt nước cũng nghe không ra, hành động nhẹ nhàng, yên tĩnh đến quái dị.
Hứa Bất Lệnh tất nhiên không thể chạy đến hỏi thăm, chỉ còn cách thành thật đứng chờ ở hành lang, có lúc giơ tay lên vuốt mặt mấy lần, lòng đầy khó hiểu.
Soạt…
Tiếng bọt nước khẽ vang lên.
Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn, phía trên khung cửa sổ được đèn đuốc chiếu sáng, hình ảnh một người con gái mặt xuất hiện, vừa ra khỏi nước, nha hoàn lập tức dùng khăn lau mặt, cảnh sắc vô cùng thanh tú lúc ẩn lúc hiện, trên tấm giấy dán cửa sổ, cái bóng khẽ run hai lần, giống như trọng lực mất đi tác dụng.
Hứa Bất Lệnh vội vàng dời mắt đi nơi khác, thì thầm cho mình nghe: 'Vô lễ chớ nhìn- ' .
Sau một lúc, phòng cửa 'kẹt kẹt' mở ra.
Lục phu nhân mặc trên người bộ váy dài, trên vai mang áo choàng với màu sắc vô cùng ấm áp, vừa mới đi tắm, khuôn mặt vẫn còn chút hơi nước quấn quanh, thân hình nở nang như noãn ngọc, tựa như hoa sen chớm nở, đẹp động lòng người. Tóc dài ướt sũng còn chưa khô, rối tung ở trên lưng, trong tiết trời đông hơi lạnh gió đêm thường đến này, đôi lông mày nhạt không khỏi có chút nhíu khẽ.
Hứa Bất Lệnh bước nhanh về phía trước, lấy thân hình cao gầy ngăn trở gió đêm, khẽ cười nói:
- Dì Lục, bên ngoài thời tiết lạnh, coi chừng cảm, vào nhà đi.
- Ừm~
Lục phu nhân thái độ đoan trang yên tĩnh, nhìn quanh Hứa Bất Lệnh một chút, liền nắm thật chặt áo choàng trên vai, chậm rãi đi về phía gian phòng đang đốt lò sưởi.
Trải qua chuyện 'Thiết oa đôn tự kỷ' vừa rồi, Lục phu nhân có vẻ như hết giận, hai bên lông mày u oán không còn nữa, trở nên ôn nhuận như nước giống mọi ngày, lúc đi ôn nhu nói:
- Bất Lệnh, ta không có ý trách cứ ngươi. Chuyện lần này âu cũng không còn có thể cứu vãn, cũng may chỉ có hai bài thơ, không đến mức ảnh hưởng đại cục, nhưng ngươi ngày sau phải cẩn thận-
- Dì Lục yên tâm, ta-
- Ta còn có thể yên tâm?
Lục phu nhân nghe được lời này liền khó chịu, giống như hờn dỗi Hứa Bất Lệnh mà nói một chút:
- Bản thân ngươi biết canh chừng mức độ thì tốt biết mấy, lại đi làm loạn, rồi một ngày đến ta cũng không bảo vệ ngươi được, ngươi có chạy đến trước mặt ta khóc nhè đều vô ích, lúc đó chúng ta chỉ còn cách cùng nhau ở thành Trường An chết già thôi.
Hứa Bất Lệnh ngượng ngùng cười một tiếng:
- Chỉ cần có dì Lục bên cạnh, có về Túc Châu thành được hay không cũng không quan trọng.
Vui không phải nghĩ.
Lục phu nhân tức giận trừng mắt, biểu cảm lại ấm áp hơn nhiều, không tiếp tục dạy dỗ trách mắng Hứa Bất Lệnh.
Hai người bước vào gian phòng ấm áp, Lục phu nhân ngồi xuống bên cạnh bàn, dùng tay kéo lên chùm tóc:
- Bất Lệnh, mang lược tới cho ta.
Hứa Bất Lệnh mang lược gỗ từ trong nhà đến, ngồi luôn ở sau lưng Lục phu nhân, đưa tay chải làn tóc rối ướt sũng.
- Ôi chao -
Lục phu nhân thân thể cứng đờ, không hề nhúc nhích, ban đầu định mở miệng ngăn lại, chỉ là môi đỏ hé mở, cuối cùng ngừng, đoan chính ngồi yên trên ghế.
Tóc dài, còn cực kỳ mềm mại, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi.
Hứa Bất Lệnh nghiêm túc chải tóc:
- Dạo này gió lớn, có lẽ ta ở lại ở Quốc Tử giám, đợi nó đi qua rồi hẵng ra ngoài...
Lục phu nhân nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng, nghĩ nghĩ, âm thành mang lại nhiều suy nghĩ linh tinh:
- Ở Quốc Tử giám có Tùng cô nương chăm sóc, tất nhiên ta rất yên tâm...
Tại sao bắt đầu nữa rồi!
Hứa Bất Lệnh đau cả đầu, nhưng cũng không dám nặng lời, chỉ lắc đầu cười khẽ:
- Ta cùng Tùng Ngọc Phù chỉ là xã giao, nếu ta có ý với nàng ấy, chắc chắn tìm đến Dì Lục hỏi xin ý kiến, hà cớ đi giấu diếm Dì Lục đâu-
Lục phu nhân nửa tin nửa ngờ, ánh mắt đảo đảo qua bàn, vừa nhìn hai vò rượu bên trên:
- Rượu này không tệ, mua ở cửa hàng Tôn gia sao?
Biết rõ còn cố hỏi, hầu hết những vò rượu lẫn tơ lụa đều là từ Giang Nam tiến cống nạp, chỉ có hoàng gia mới có thể sử dụng, làm sao có chuyện là đồ mua từ cửa hàng Tôn gia.
Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không mắc lừa, trả lời thành thật:
- Đêm qua thái hậu mời ta vào cung ăn cơm, đây là quà tiễn chân.
Lục phu nhân 'A~' một tiếng:
- Đêm qua ăn cơm hết thảy có mấy người?
Hứa Bất Lệnh hơi hơi giật mình, sau đó cười nói:
- Cũng chỉ có mấy cô cung nữ, ăn chủ yếu là đồ xào, nào có ngon bằng Dì Lục nấu đâu-
Lục phu nhân hé miệng cười khẽ, tay mang một cái vò rượu cầm lấy, ngửi ngửi, thanh âm uyển chuyển:
- Rượu ngon như vậy, thái hậu cùng ngươi chắc trò chuyện vui vẻ lắm?
Hứa Bất Lệnh kéo tóc, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thái hậu hỏi ta có biết làm thơ không, theo lời Dì Lục dặn dò, ta tất nhiên nói không biết, chỉ ăn cơm không nói lời nào-
Lục phu nhân hơi híp mắt lại:
- Năm đó thái hậu vào cung, chuẩn bị tất cả ba hũ rượu ngon, một vò bị Tiêu Đình cầm đi chà đạp. Còn lại hai vò đều tặng cho ngươi, nếu ngươi không nói gì mà được tặng, thái hậu thật là hào phóng.
Hứa Bất Lệnh có chút nhíu mày:
- Thật sao? Ta thực sự không biết chuyện này, có điều tối hôm qua ta thật sự không nói gì, trước khi đi thái hậu nhất quyết đòi cho, ta từ chối không được, đành nhận lấy. Ai- Đã nói sẽ không làm thơ, kết quả sinh ra chuyện này, hai vò rượu này chắc phải tranh thủ trả lại-